Hermann - Gmeiner School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hermann - Gmeiner School

Where friendship begins...
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc

Go down 
4 posters
Tác giảThông điệp
tinalovely0910
Học sinh khá
Học sinh khá
tinalovely0910


Tổng số bài gửi : 56
Age : 27
Đến từ : 9/1 class
Registration date : 28/02/2009

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeSat Jun 06, 2009 8:39 am

Năm nay ý hả ?
Uhm, năm nay đấy.
Ấy nói thật không đấy ?
Những quân bài không bao giờ nói dối.
Linh chăm chăm nhìn vào những quân bài bày trên chiếc bàn, những quân cơ với trái tim đỏ chót trải dài, vượt trội hơn tất cả các quân khác. Và không hiểu sao khi nhìn vào đống bài lộn xộn ấy, Vân đã phán một câu xanh rờn : “ Linh à, năm nay cậu sẽ tìm được người yêu” khiến Linh sững cả người.

“ Thôi, thôi, không được tin vào mấy cái bói toán vớ vẩn này”- Linh vừa bước ra khỏi lớp Vân vừa lẩm bẩm.

Đúng là chỉ được cái nói là giỏi, không tin mà vừa mới biết bên lớp này có bạn Vân bói bài mày đã đùng đùng kéo tao sang đây- Việt vừa đi bên cạnh vừa làu bàu- tự nhiên đi vào lớp người ta mà không biết ngại.
Ngại cái gì mà ngại, xét cho cùng thì….. mày thấy bạn ấy nói có đúng không?
Làm sao mà tao biết được, tao có phải thầy bói đâu mà mày hỏi tao.
Haizz, lần sau tao sẽ không hỏi mày cái gì nữa, toàn làm tao cụt hứng thôi. Mà mày không biết đường cảm ơn tao, lớp bên đó có mấy bạn xinh như mộng, ngắm sướng thế còn gì nữa. Tao còn tia thấy một em cứ nhìn mày mãi đấy nhớ.
Vâng, xinh như mộng, mày mà còn lảm nhảm nữa hôm nay tao cho mày đi bộ về nhà.
Thấy Việt tức tối, Linh phá lên cười, lon ton chạy trước ra chỗ để xe. Uh, điều ấy có thể không thành sự thật, nhưng mà cũng hay đấy chứ, có người yêu, vui thật.

Giảng đường đầu tuần, chật ních sinh viên. Theo như tính toán, hôm nay tỉ lệ thầy điểm danh là rất cao nên Linh và Việt đến sớm hơn mọi ngày, chứ không giờ đã chen chúc ghế không có mà ngồi. Gọi là sớm nhưng mà cũng chỉ trước chuông báo 5 phút nên chỗ hai đứa ngồi vẫn thuộc khu “xóm nhà lá”. Cả cái giảng đường rộng lớn thế, nhiều người thế ( gần 200 người chứ có ít đâu), Linh chỉ biết được có đúng 5 mống là mấy đứa bạn từ hồi cấp 3, mà Việt là bạn thân nhất của nó. Hôm nay ngồi phía trên hai đứa là một bàn toàn con gái.

Mày biết cái Vân bên Anh 5 không?
Vân khối 2 ấy hả ? Lạ gì nữa, bói bài hạng 1 đấy.
Oh men, thật hả ?
Nó nổi tiếng từ hồi cấp 2 ý, nói gì trúng phóc luôn.
Ủ ôi, đến mức ấy cơ à, hehe, xem ra tuần này tao phải sang bên lớp nó mới được.
Hai đứa con gái bàn trên tranh thủ “tám” với nhau mà không biết rằng ở phía dưới bọn nó có 1 đứa con gái khác tai lúc này đang vểnh lên. Linh không hay đi nghe chuyện người khác, nhưng chuyện hai bạn này nói, chẹp, thật sự nó không thể không “hóng”.

Đúng là bà tám đẳng cấp – tay đang chép bài và mắt vẫn nhìn thầy, Việt cười thầm.
Yên nào- Linh thì thào- mày có nghe thấy các bạn ấy nói gì không ?
Tao có đi hóng chuyện như mày đâu mà biết- Việt trả lời nhưng tay vẫn tiếp tục viết.
Kiểu này…
Làm sao ?
Thật ra tao cũng chẳng muốn lắm đâu, nhưng số đã định rồi, hê hê, tao rất tiếc Việt ạ , nhưng tao sẽ có người yêu trước mày mất thôi.
Cạch. Cái bút trên tay Việt rơi xuống. Việt gục mặt xuống, mặt bàn rung nhẹ vì có một đứa đang cố nén nhịn cười.


…….

Một tuần trôi qua……….

Mày ạ….
Hở ?
Uhm…vẫn chẳng thấy gì ….
Hơ hơ, có gì mới là lạ đấy :D
Mày đúng là X(
……….

Hai tuần trôi qua…….

Mày ơi…..
Sao?
Chắc bạn Vân lần này bạn ấy bói sai rồi.
Mày mà cũng nói được câu ấy cơ à ?
Oài, nhưng mà từ đây đến hết năm còn lâu mày nhở.
Uh, cứ chờ đi, haha.
Thằng này, mày cứ thế không bao giờ có người yêu được đâu.
Tao có xoắn như mày đâu, ai cần.
Mày rồi sau cũng chỉ là ông già cô đơn thôi, xí.
Bốn tuần trôi qua….

Mày….
Lại nữa, tưởng quên được 1 tuần, ai dè…
Có đối tượng xuất hiện rồi mày ạ.
Ờ…..Hả ????
Đến lúc này thì Việt không thể “ờ’ như hai lần trước nữa. Nó tròn mắt nhìn con bạn thân mặt mũi đỏ tưng bừng lúng túng.

Nhưng mà…
Mà làm sao, không phải mày đang mong có người yêu đấy à ?
Nhưng mà…nhưng mà…haizz….biết nói sao nhỉ, kể ra thì tao cũng xoắn người yêu thật đấy…haizz….vấn đề là tao không –thích- thằng này- lúng búng mãi trong miệng, cuối cùng Linh cũng đành thú thực.
Ra là vậy, mày cũng kén chọn gớm - Việt gật gù
Thôi đi nhá, giờ mày phải giúp tao làm sao cắt đuôi nó đi, để thế này làm sao tao vui chơi học hành lành mạnh được .
Tao biết gì mà mày nhờ tao – Việt vừa nghe đến mấy chứ “giúp” với”cắt đuôi” đã giãy này lên.
Ít ra mày cũng là con trai !!!!! – đang bình thường chợt Linh hét toáng lên, rồi nó lại dịu giọng ngay lập tức ( con gái khó hiểu thật T_T)- giúp tao đi rồi sau mày cưa em nào tao giúp lại cho.
Trình tao mà phải nhờ mày giúp hả ?
Thôi, giúp tao đi mà, giúp đi, nhá, nhá , nhá- Linh lèo nhèo, rồi chẳng để cho thằng bạn thân kịp phản ứng, nó kể một lèo nó gặp “ đối tượng số 1 “ này như thế nào. Có vẻ như con bé bức xúc từ mấy hôm nay giờ mới được giải tỏa.
Xét cho cùng thì cũng chưa có gì to tát xảy ra. Linh đi họp lớp cấp…2. Lớp nó từ xưa vốn đã rất thân thiết với nhau nên giờ dù đã lên đại học nhưng lâu lâu vẫn tụ tập bù khú một hôm. Hôm ấy thì cũng bình thường như bao ngày khác thôi, nếu như tự nhiên con bạn ngồi cùng bàn với Linh hồi trước không dẫn theo anh họ nó.

Vì tao hôm nay không có xe , nên phải nhờ anh ấy đèo- Mai nói nhỏ.
Anh họ hả, hay là anh “ấy ấy” ?
Oh anh họ thật đấy, nhưng mà chỉ bằng tuổi bọn mình thôi.
Linh cười rồi chào “đối tượng số 1” theo đúng phép lịch sự, nhưng suốt cả buổi dù nó nói chuyện với ai, ăn cái gì, nó đều có cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Ban đầu tao cũng kệ, chắc là do tao tưởng tượng- Linh kể, giọng thì thào như kiểu” kể chuyện đêm khuya”, Việt xem chừng rất giống thính giả bất đắc dĩ- cho đến lúc tao đứng cạnh một cái gương lớn thì tao phát hiện ra cái lão đó đang nhìn tao.
Chuyện chưa dừng lại ở mức “nhìn”, bởi tối hôm đó chắc bắt nguồn từ con nhỏ Mai đáng ghét, hắn ta có số điện thoại của Linh.

Và nhắn tin suốt cả một buổi tối – Linh thở dài- mới đầu tao cũng trả lời qua loa cho xong vì xét cho cùng nó là anh cái Mai, nhưng mà đến mức này tao chịu không nổi.
Thì đừng nhắn lại nữa – Việt buông một câu lãng xẹt.
Ngố. Tất nhiên tao không nhắn lại. May phước mặt tên này dù vừa điêu vừa điệu nhưng chưa phải loại dày lắm nên tao không nhắn lại thì nó cũng thôi.
Thế còn kêu ca gì?
Hôm qua lúc tan học nó đi theo tao- Linh nói mà miệng méo xệch, có lẽ giờ nó mong muốn được trở lại là “ bà cô già độc thân” hơn bao giờ hết.- và chắc chắn sẽ còn tái diễn.
Sáng Chủ nhật, trời trong veo, nắng đầu hè dịu dàng không gay gắt. Gió hiu hiu thổi khiến Linh hớn hơn bao giờ hết. Bước chân ra khỏi tầng trệt trung tâm tiếng Pháp, nó tính sang bên kia đường ăn kem Tràng Tiền, thích phải biết. Nó nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi sải bước thật nhanh. Nhưng khi Linh vừa mở mắt ra, thì…. đứng trước mặt nó từ bao giờ là “ đối tượng số 1”. Cái tên đáng ghét đó còn toét miệng cười.

Chào ấy – “ đối tượng số 1” cười, ra sức tỏ vẻ … quyến rũ.
Ơ, ừ …hơ hơ…chào – Linh chào lại mà mặt xị ra như cái bị- “không rõ sáng nay ra khỏi nhà bước chân nào mà xui tận mạng như thế này chứ”
Linh vừa tan học hả?
Uhm –“ không tan học thì đứng ở đây làm cái gì chứ, biết rồi còn cố tình hỏi”- Linh nghĩ thầm
Thế….. bây giờ Linh có bận gì không ?
À, ờ tớ… - “ hỏi trơ thế nhỉ, tôi đang định đi ăn kem ai khiến ông chen cái mặt vào đây” Linh ấp úng.
Đi ăn kem với tớ nhé !- “đối tượng số 1” lại cười, giọng hồ hởi .
Ơ ơ…..- “ mèn ơi ăn phải nấm cười hay sao mà cười lắm thế T__T, huhu ai cứu tôi đi!!!!! “ – Linh lúng túng, không biết xử lí thế nào cho phải thì…
Xạch. Một chiếc xe dừng ngay lại chỗ hai người, khi mà Linh đang đứng như trời trồng đầu óc rối tung rối mù, còn bạn kia thì nài nỉ bộ dạng khẩn khoản lắm.

Linh , em làm gì ở đây thế ?
Cả Linh và tên kia đều quay ngoắt lại. Ngồi trên chiếc xe là một tên con trai khác, miệng cũng đang cười tươi không kém gì “đối tượng số 1”.
Nguồn: kênh14.vn
Về Đầu Trang Go down
tinalovely0910
Học sinh khá
Học sinh khá
tinalovely0910


Tổng số bài gửi : 56
Age : 27
Đến từ : 9/1 class
Registration date : 28/02/2009

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeMon Jun 08, 2009 8:02 am

]Lý do để khóc - Kì 2 : Cuộc hẹn đầu tiên
Tên con trai lạ hoắc bỏ chiếc kính xuống khiến Linh xém chút nữa thì xỉu. Việt. Trong một bộ dạng –hoàn- toàn- khác, tóc tai, quần áo, lại còn kính nữa, nhìn chắc phải già đi…nửa năm.

Anh dặn em đứng chờ ở kia cơ mà, sao lại đi ra đây thế- Việt hỏi Linh dịu dàng đến nỗi Linh chỉ biết trố mắt nhìn.
Ơ….
Ai đây ? Bạn em hả ? – Việt nhìn xéo sang phía anh bạn kia ( tội nghiệp bạn này) với ánh mắt “ku định làm gì bồ anh đó”.
A, đây là…….anh của bạn em- Linh nói nhanh , đến giờ nó mới nhận ra là đến tên thật của “đối tượng số 1” nó cũng chả buồn nhớ- học cùng tiếng Pháp.
Uh, tớ với Linh học cùng lớp tiếng Pháp. Thế ra Linh bận rồi hả, vậy hẹn dịp khác. Chào hai bạn nhé- anh bạn này nói vội vàng rồi đi mất, nhanh y như lúc xuất hiện.
Au revoir !!! – Linh còn chào với theo, hồ hởi ra mặt. Nó quay lại ngay với thằng bạn thân. Có lẽ trên đời này chưa lúc nào gặp Việt mà nó mừng đến thế.
Ôi “anh” Việt ơi, “em” cảm ơn “anh” nhiều lắm. Không có “anh” hôm nay chắc “em” phải đi xơi kem với nó thật rồi í. Anh kiếm đâu ra bộ này thế, chài, nhìn đẹp zai gớm.
Thôi đi bà cô. Tao vừa đi chơi với thằng anh về qua đây, nó bắt tao ăn mặc thế này đấy.
Ô thế không phải mày cố tình đến cứu tao à?
Mày mớ ngủ à ? Sao tao biết mày ở đây. Chẳng qua là tự nhiên tao muốn ăn kem thôi.- Việt tỉnh bơ.




Linh cười tươi. Thế mới là bạn thân của nó chứ. Kéo tay thằng bạn chí cốt, nó liến thoắng :

Thế thì đi, tao đãi mày hôm nay no thì thôi. Chúc mừng ngày tao cắt đuôi thành công.
Mày có cần sang phòng hậu phẫu không đấy?
Phía sau lưng bọn nó, có một cô nhóc đang nhìn đầy ngưỡng mộ, miệng lẩm bẩm : “Haizz, ước gì mình được như hai anh chị ấy”

“ I'm so glad I found you, I love bein' around you”


2. Cuộc hẹn đầu tiên :

Linh đang cảm thấy mất phương hướng thực sự. Cùng là trường đại học mà sao cái trường này rộng quá thể, có lẽ phải đến gấp 3 lần trường nó. Những dãy nhà với những con số A1, A2 bay tán loạn, quay mòng mòng trong đầu Linh. Nó ngó nghiêng khắp nơi mà không tài nào tìm ra tòa nhà B2 con bạn nó học ở đâu. Mà cũng không hiểu con nhỏ đó đang làm gì nữa mà gọi điện thế nào cũng không nhấc, người ta đã tốt bụng mang sách sang tận nơi cho rồi ( thật ra là do Linh mượn nó nên giờ phải mang trả J ). Mất nửa tiếng lòng vòng trong trường, chân mỏi nhừ, Linh ngồi bừa xuống một cái ghế đá, thở hổn hển. Ngó vào chiếc di động, đã gần 1h chiều rồi, và nắng thì gay gắt hơn lúc nào hết. Gọi lại một lần nữa, chỉ có những tiếng tút dài bất tận. “ Hừm, đã vậy về luôn cho rồi, hẹn nó buổi khác vậy”. Nhưng Linh vừa nhỏm dậy thì có ai đã đứng ngay cạnh, hỏi nó với một giọng nói-mà nó thề là nghe như James Blunt:

Em đang tìm lớp học à ?
Linh ngước lên , và “ Đoàng” ,hình như nó bị sét đánh ngay tại chỗ. “ Hoàng tử của mình đây à”- Linh nhìn người đứng đối diện nó không chớp mắt, đôi mắt nâu hiền lành tệ, với nụ cười không hề rạng rỡ nhưng hút đến không ngờ.

Ơ, dạ… uhm…vâng, em đang tìm dãy nhà B2.
Haha, thế thì em nhầm đường to rồi nhé, nhà B2 ở tít bên kia, cách đây xa phết đấy.
Linh nhìn hướng về phía đó, nhưng nó chỉ thấy một-số-những-dãy-nhà lấp ló dưới những tán cây rộng. Nhìn mặt Linh lúc ấy nghệt ra chắc ngốc lắm, “đối tượng số 2”- Linh đã tự đặt tên như thế- nhún vai :

Uhm thôi, để anh dẫn em sang. Anh cũng đang có chút việc cần gặp mấy đứa năm nhất bên đó.
Linh mừng quýnh, líu ríu đi sau. Chỉ một quãng đường ngắn thôi nhưng Linh đã kịp biết tên và những thông tin sơ đẳng về “đối tượng số 2” của nó.

Anh ấy tên là Đức, sinh viên năm 3. Haizz, sao trên đời lại có người cười đẹp như thế nhỉ , chả bù cho cái tên lần trước, cười đã ngu thì chớ hơi một tí lại toét miệng ra.
Việt tò mò nhìn con bạn mơ màng, người thì ở đây mà hồn đang vẩn vơ ở đâu, hết thở ngắn rồi lại thở dài. Hình như lần đầu Việt thấy nó như thế này.

Mày say nắng à ?
Mày cứ gặp anh ấy đi, rồi mày sẽ thấy……
Hôm nay chỉ có 3 tiết, tan học mấy đứa trong lớp rủ nhau ra quán café quen gần hồ Trúc Bạch. Phố Trấn Vũ ven hồ, con đường nghiêng nghiêng với màu liễu xanh, thấp thoáng ánh nắng vàng qua kẽ lá.

“ Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu

Lả lả cành hoang nắng trở chiều”

“ Tự nhiên tao nhớ hồi cấp 3 thế chứ !” – Linh ngồi sau Việt, chợt nhớ đến mấy câu thơ mà ngày xưa tụi nó miệt mài học thuộc rồi phân tích. Nhanh thật, vèo một cái đã thành sinh viên hết rồi. Chả mấy chốc rồi ra trường, rồi bị “tha hóa vì cái cuộc sống xô bồ” này hết thôi.

Quán không đông khách lắm, chưa đến giờ người ta đi thưởng thức café. Thật ra như vậy càng thích, quán đông quá càng khiến mình mất tự nhiên, nói chuyện không được thoải mái. Ôm cốc mocha trong tay, Linh hít hà làn khói mỏng theo làn gió hồ bay lên, mùi café hòa với hương kem dìu dịu.

Đâu đó tiếng guitar vang lên dìu dặt, nhẹ nhàng như làn gió:

Yeah, she caught my eye,
As we walked on by.
She could see from my face that I was,

Flying high..

And I don't think that I'll see her again…..

“ Ôi James Blunt của mình đây mà “- Linh cười sung sướng. Như thể ở thiên đường vậy, tất cả yên tĩnh quá đỗi, chỉ có nó với những đứa bạn thân, cùng mocha và James Blunt thì đang hát cho nó nghe. Chợt Linh bừng tỉnh, nó khều khều tay Việt :

Mày ơi, mình đang ở Việt Nam đúng không ?
Việt nhìn nó như thể nó là người ngoài hành tinh không bằng, chỉ gật đầu một cái.

Quái, thế làm sao mà James Blunt ở đây được chứ.
Linh ngoái lại phía sau nhìn. Mấy con bạn nó đang dính mắt về phía anh chàng đang chơi guitar và hát “You’re beautiful” ở trên kia. Ồ,tí nữa thì Linh phụt ngay ngụm café mà nó đang uống. Đức –“đối tượng số 2” của nó đang ở đó chứ còn ai.

Ôi Việt ơi…
Huh ?
Anh ấy kìa….
Anh nào…
Đối tượng số 2 của tao đó. Cái này người ta gọi là có duyên phải không?
Việt nheo mắt nhìn. Nó chẳng nói gì, lại lẳng lặng cúi xuống gấp nốt con hạc giấy bằng giấy ăn. “Chán mày lắm” – Linh buông một câu rồi lại quay ra cùng mấy nhóc bạn say sưa nghe Đức đàn. Bài hát kết thúc, tụi nó vỗ tay ríu rít. Đức chỉ cười, cầm lấy cây đàn rồi bước đi. Khi đi ngang qua bàn Linh, chợt anh ta dừng lại, nhìn 1s.

Ah, cô bé lạc đường hôm nọ đấy à ?
Ồ, anh còn nhớ em à ? – Linh ngạc nhiên, Việt nhìn con bạn mà biết thừa chắc lúc này trống ngực cô nàng đang đập thình thịch.
Vậy là Đức ngồi xuống nhập hội luôn. Giọng nói ngọt ngào, nói năng khéo léo, không chỉ Linh mà cả mấy cô bạn kia như bị cuốn vào câu chuyện riêng của Đức. Việt chỉ im lặng ngồi nhâm nhi tách café, thi thoảng mới hưởng ứng vài câu. Khi có người lạ Việt thường ít nói, Linh biết thế nên cũng không mấy bận tâm.

Mày thấy “đối tượng số 2” của tao thế nào- Linh hỏi Việt khi hai đứa lấy xe. Đức do bận nên đã về trước đó một lúc.
Tao chả biết- Việt dắt xe ra, dúi vào tay Linh cái mũ bảo hiểm- mày thích thì tùy mày.
Bạn bè thế đấy. Anh ấy tuyệt, mày nhỉ- chưa bao giờ Việt thấy nụ cười “ đậm chất nữ tính” như thế xuất hiện, đặc biệt là với Linh.
……..

Ba tuần sau đó…..

Việt nhận thấy sự thay đổi rõ ràng ở Linh. Linh nữ tính hơn hẳn, không bốp chát cãi nhau, không giành ăn , không hơi một tí là thở ngắn thở dài nữa. Thay vào đó là những nụ cười, những câu nói êm dịu (!), những chiếc váy mới (!!) và một chút…son (!!!). Không có phép màu nào ở đây hết, công thức khá đơn giản : anh ấy gọi cho tao đấy+ tao vừa được tặng một thanh kẹo dâu này, vừa lúc tan tiết 6 nhé+ mày thấy em gấu này yêu không+tao thích hoa dại ( bằng chứng là một ôm hoa dại mới xuất hiện trong phòng) à thứ 7 tuần sau tao sẽ có cuộc hẹn chính thức đầu tiên, ở chính quán café lần trước đấy. Một cô nàng làm sao không thay đổi được sau khi bị “tấn công” bởi từng ấy thứ chứ. Thấy bạn như thế, Việt chỉ thấy là lạ. Rồi cái sự lạ ấy cũng qua, và giờ thì nó đang ngồi chiến DotA với mấy thằng bạn và ông anh họ ở quán điện tử.

Dạo này tao thấy mày ít đi với con Linh nhở ? – ông anh hỏi Việt, mắt không rời màn hình.
À, dạo này nó mới có người iêu, đi mua sắm với mấy con bạn rồi.
Vậy hả, lạ là sao mày với nó không thành đôi đi cho hòa bình thế giới.
Thế thì là chiến tranh thế giới thứ 3 thì có. Chỉ bạn thân thôi – Việt trả lời, lạnh băng.
Có một người mới vào bước vào quán, ngồi đối diện với Việt. Nhìn sang, Việt nhận ra đấy là Đức. Ông anh bên cạnh vẫy tay và Đức gật đầu chào lại.

Anh quen anh này à ?
Cùng khóa tao đấy, nhưng mới bị đình chỉ. Tao chào xã giao thôi.
Cái gì ?- Việt hỏi, mắt vẫn dính vào mà hình.
Trông đẹp mã vậy chứ sở khanh đấy, cua gái hạng 1, không biết bao nhiêu ẻm rơi vào tay nó rồi. Anh mày cũng phải ghen tị với nó.
Vậy hả ? – Việt hỏi, rồi đột ngột đứng dậy- anh chơi tiếp đê em về có việc cái.
Ớ, vội thế.- ông anh với mấy thằng bạn nhìn theo Việt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Linh ngắm đi ngắm lại trước gương, có lẽ từ nãy giờ nó đã thay phải đến chục cái váy mà vẫn chưa vừa ý. Rồi còn vòng vèo, giày nữa chứ. Nó gỡ cái chụp tóc xuống, chải nhẹ mái tóc dài hơi loăn xoăn thành lọn. Từ “em” di động đáng yêu của nó, James Blunt vẫn hát , vẫn đàn, hay như mọi ngày. Tô một chút son bóng lên môi, Linh tự nhìn mình trong gương:

Cũng tạm ổn. James Blunt, chúc em một ngày tốt lành đi.
Nó ngó lên chiếc đồng hồ con mèo ngu trên tường, còn 20 phút nữa đến giờ hẹn mà nó vẫn chưa chọn xong giày và túi. Kệ, con gái mà, đến muộn một tí mới phải chứ. Nghĩ vậy Linh lại ngồi xuống, lẩm nhẩm hát theo tiếng nhạc.

Khác hẳn lần trước, lần này quán café khá là đông đúc, đủ khách khứa từ thanh niên, người đã đi làm đến người nước ngoài. Linh hơi ngại, nó hít một hơi dài rồi bước vào quán. Nó đã thấy Đức ngồi ở bàn phía trong cùng, gần cửa sổ. Linh tươi cười, bước nhanh về phía đó, suýt chút nữa thì vấp vì nó không quen đi giày cao gót thế này. Nó quay lại xin lỗi người vừa va phải, một bạn nữ đáng yêu.

Ơ, Vân hả ?
A…cậu trông quen lắm….
Uh, tớ là Linh, lần trước sang lớp cậu đấy. Đi chơi hả ?
Tớ nhớ ra rồi, uhm, tớ đi cùng với….
Vân chỉ tay về phía một người đang ngồi, mặt cúi xuống chăm chú nhìn vào quyển menu (!), người mà chỉ nhìn thoáng qua Linh cũng nhận ngay ra là Việt.

Ối chà…. Ghê à nha….- Linh bất ngờ
Linh ơi ! – Đức đã nhìn thấy Linh và vẫy tay gọi nhỏ. Định nói tiếp, nhìn thấy Đức gọi, Linh xin lỗi hai đứa bạn và về bàn mình.
Ai đấy em ?
À, bạn em đấy mà, tình cờ gặp thôi- Linh trả lời , vẫn tò mò muốn biết Vân với Việt đang làm gì ở đây.
Đức không hỏi nữa mà hỏi Linh muốn uống gì. Linh bảo tùy, và một lát sau ly cocktail “Falling in love” được mang ra. Trên bàn đã đặt sẵn một bông hồng tự lúc nào.

Hôm nay hơi đặc biệt, không thể là hoa dại được nhỉ- Đức cười, đẩy ly cocktail về phía trước.
Linh thấy lúng túng. Đây là cuộc hẹn đầu tiên của nó, nên cái gì với nó cũng vô cùng mới lạ. Nó gọi thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ và dùng dĩa lăn lăn quả sơri trên chiếc bánh.

Em lạ thật đấy….
Dạ ?
Các cô gái khác mà anh biết luôn sợ béo, thế nên họ chẳng bao giờ dám ăn đồ ngọt.
A… ^^…em thích bánh kem nhất trên đời mà.
Đức không nói nữa, chỉ nhìn vào mắt Linh, và anh lại cười. Linh thấy bồn chồn kinh khủng, mặt nó nóng bừng “ ôi đôi mắt, đừng nhìn mình với đôi mắt như thế, hix lại cười nữa chứ “

Em xin phép em vào WC một tí- Linh luống cuống đứng bật dậy.
Ơ…uh…- Đức hơi bất ngờ.
Linh đi thật nhanh về phía WC, qua bàn đầu tiên thấy Việt và Vân đang lúi húi bàn gì đó với nhau cùng với một tờ giấy.Nó lại càng thấy bồn chồn hơn.

Một chút nước mát lạnh bao giờ cũng khiến người ta lấy lại bình tĩnh.

Quái lạ, trước giờ mình có thế bào giờ đâu cơ chứ, mày điên rồi Linh à- Linh ôm lấy 2 bầu má, nhìn mình trong gương, chỉnh lại tóc, rửa tay rồi bước ra.
Hình như quán đang có lộn xộn gì đó. Trước giờ quán này vẫn toàn khách lịch sự, đã bao giờ có gây gổ gì đâu. Và nó tá hỏa hơn nữa khi phát hiện ra bắt nguồn của cái đám lộn xộn ấy là từ….bàn của mình. Đức và Việt, hai người là trung tâm của đám đông, không khí căng thẳng bốc lên ngùn ngụt.
Về Đầu Trang Go down
tinalovely0910
Học sinh khá
Học sinh khá
tinalovely0910


Tổng số bài gửi : 56
Age : 27
Đến từ : 9/1 class
Registration date : 28/02/2009

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Lý do để khóc - kì 3: Có phải mình đã tìm thấy?(phần   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeMon Jun 08, 2009 8:08 am

Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó rẽ đám đông bước vào. Việt đang nắm tay Đức rất chặt, và Đức thì đang giành tay ra. Linh thấy tất cả như một mớ bòng bong, đang tần ngần thì Vân nói nhỏ : “ Linh à, hình như Việt thấy Đức lấy đồ để ở túi xách của bạn rồi định đi mất nên là…”

Cô đừng có nói linh tinh- Đức quát lên với Vân, nhìn Đức lúc này thật lạ, không dịu dàng hiền lành mà có vẻ gì rất hung dữ - Linh, anh không hiểu bạn em làm cái quái gì ở đây. Anh đang ngồi thì thằng này đến bảo anh lấy đồ của em.
Thằng này….. – Linh không tin vào tai mình.
Anh khuyên em lần sau nên chọn bạn mà chơi, đừng chơi với mấy cái đứa rỗi hơi tâm thần hay đi đổ thừa cho người khác như thế này
Rỗi hơi tâm thần…..- Linh nhắc lại
Đúng đấy, em mà kết bạn với cái lũ này nữa thì….
Thì sao? – Việt im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng. Lần đầu Linh thấy Việt thật-sự-giận như thế.
Thì chấm dứt - Đức cười khẩy- mà mày bỏ tay tao ra.
Việt quay sang nhìn Linh. Linh lắp bắp :

Việt à, bỏ tay anh ấy ra đi…….
Vừa thoát khỏi bàn tay của Việt, Đức phủi ống tay áo rồi giận dữ đi thẳng.

Anh dừng lại đã – Linh nói , giọng nhỏ và nhẹ khi Đức hằm hằm đi qua nó- trước khi đi anh cũng để lại đồ của tôi đã chứ.
Hả ? Giờ đến cô cũng đổ thừa cho tôi hả ? Thật không sao chịu nổi với cái lũ này
Tôi cho anh nói lại lần nữa.
Tôi không có thời gian lôi thôi với các cô cậu, chip hôi.
Cái gì ở túi anh kia ?- Linh hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu mà nó đã có lúc bị hớp hồn.
Cái gì ? cái gì ? Làm gì có cái di động nào?
Tôi bảo với anh là tôi làm mất di động à ?
Hả ? Ơ….- mặt Đức tái mét, hắn luống cuống định bỏ chạy thì đã bị Linh kéo ngay lại.
“Bốp” “ Bốp”. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Đức gục xuống trên sàn. Linh gằn giọng :

Một, cho việc dám động vào em cell của tôi, hai , cho việc DÁM gọi BẠN TÔI là một lũ tâm thần rỗi hơi.
Việt bước vội ra chỗ quầy bar, nói gì đó với chủ quán, thanh toán rồi kéo Linh :

Mình xin lỗi Vân nhé, Linh, đi khỏi chỗ này thôi- vừa nói Việt vừa kéo tuột Linh ra khỏi quán café.
Hai đứa đi bộ hổn hển trên con đường vòng quanh hồ quen thuộc. Linh lúc này đã tháo luôn đôi giày cao gót, cầm vắt vẻo trên tay.

Tao sướng quá mày à - Linh phá vỡ sự im lặng khi hai đứa đã đi được khoảng 10 phút mà chả có ai nói năng gì.
Sướng ?
Sướng chứ. Lâu lắm tao mới được giãn xương cốt thế này.
Ờ, từ hồi ở lớp Karate có ai thắng được mày đâu…
Có chứ, có mày mà. Hehe, hơn nữa tao biết được rằng tao có được đứa bạn TỐT-VÔ-CÙNG.
Mày vẫn không sửa được cái tính đấy, dù có cố nữ tính thế nào thì bản chất bà chằn của mày không bao giờ thay đổi.
UH ..tao là thế mà haha…. Sướng nhất là bỏ được cái đôi giày mắc dịch này ra, đau chân gần chết- Linh nói và cười thật lớn, nhưng Việt thoáng nhận ra có giọt nước trên mắt con bạn thân.
Mày khóc đấy à?
Ờ, thì sao, không được phép khóc hả ? buổi hẹn đầu tiên cuối cùng thế này đây…
Tao xin lỗi..
Mày có lỗi gì mà xin. Chỉ có tao thôi, mà cũng tại hắn ta giống James Blunt quá thể… Chắc tao làm bà cô suốt đời rồi.
Không đến nỗi…- Việt thủng thẳng
Thế hả ?
Bạn tao làm sao làm bà cô cho được, cứ chờ đến hết năm đi. Giờ thì về chứ mày muốn chân đất đi bộ mãi thế này à ?
Linh lắc đầu không hiểu , nhưng nó cũng leo tót lên vị trí quen thuộc trên chiếc xe …. Chạng vạng… trên trời thấp thoáng bóng trăng non….

À cho tao hỏi nốt, hôm nay mày với Vân làm gì mà hẹn nhau ở đây đấy?
Họp ban thiết kế CLB, tuần sau CLB tao tổ chúc sinh nhật ở quán này…
Make it all better when I'm feelin' sad…

Tell me that I'm special even when I know I'm not,

Make it feel good when I hurt so bad, Barely gettin' mad…

3. Có phải mình đã tìm thấy?

Đến lúc này thì Linh không còn nghĩ đến chuyện người yêu người đương nữa. Kỳ thi đang đến gần, đứa nào cũng lo học lo hành đến phờ phạc cả người, thế nên chả có lý do gì mà Việt với Linh lại nằm ngoài cái vòng tròn học-và-thi ấy. Cả tuần tất bật chạy ngược chạy xuôi, deadline cho bài writing, deadline cho project, họp nhóm ôn tập, nói túm lại là một đống deadline đang nhăm nhe chờ đời bọn nó chiến đấu.

“ Cuối cùng cũng đến Chủ Nhật, chỉ còn có một môn nữa là thi xong, nhẹ cả người”- Linh sung sướng nghĩ đến kỳ nghỉ hè đầu tiên của đời sinh viên. Giờ này năm trước bọn nó vẫn còn túi bụi với đủ mọi loại sách vở và lò luyện thi, rồi đề này đề nọ, thi thử thi thật. “Không nghĩ linh tinh nữa’- Linh lắc mạnh đầu, nó lại bước qua vạch vôi sang đường mua kem. Một buổi học tiếng Pháp hoàn hảo luôn được kết thúc bởi kem Tràng Tiền, Linh đã coi điều ấy như là hiển nhiên của cuộc sống. Nó để cho vị lạnh tê của kem lan tỏa khắp đầu lưỡi, chợt nghĩ lại lần trước khi Việt đến “cứu bồ” nó, hai đứa đã thi ăn kem đến mức về nó bị tê răng suốt một buổi…

Xe bus ngày cuối tuần thường vắng, nhưng riêng xe 09 thì lúc nào cũng đông. Linh lên từ bến đầu, nhanh chóng chọn chiếc ghế góc trên cùng, rồi mải mê ngắm phố phường qua ô cửa kính. Mưa lắc rắc, nước mưa lăn dài trên kính. Xe dừng lại ở một bến lạ , một vài người xuống và một người lên. Một anh con trai đồ đạc lỉnh kỉnh, vội vã đi xuống cuối xe để khỏi gây vướng cho mọi người. Đặt ống đựng tranh sang một bên, anh ta ngồi xuống cạnh Linh, vẻ mặt mệt mỏi. Linh khẽ nhìn thấy ngoài ống đựng tranh và ba lô còn có thêm một tập những bản thiết kế nhằng nhịt. Nó chỉ nghiêng đầu rồi lại quay ra nhìn các cửa hàng, ồ, Tracy mới có đợt hàng mới thì phải.

“ Ế, đến bến mình rồi”- mải nhìn lung tung chút nữa là Linh quên béng việc nó phải xuống xe bus. Nó kéo lại cặp đứng dậy thì chợt….nó thấy bên vai mình nặng nặng…. “ hix, sao thế này…”- anh con trai kia đang gục đầu lên vai nó, ngủ ngon lành. Linh luống cuống không biết làm thế nào, mới đặt tay lên định lay anh này dậy thì chiếc xe đã phóng vèo đi. “ Hả, lỡ bến rồi”- Linh không thể tin nổi. Nó chưa bao giờ đi quá bến này, đoạn đường sau đó xe đi nó mù tịt, chỉ biết rằng xe 09 sẽ đi vòng lại và bến cuối sẽ lại là hồ Hoàn Kiếm.” Haizz, đành ngồi đến bến cuối chứ biết làm thế sao, xuống lung tung lại lạc thì đẹp mặt”. Mấy người mới lên xe ngồi trước nó nhìn nó vẻ kì lạ, một con bé mặt bí xị với một anh chàng đang ngủ gục trên vai.
Về Đầu Trang Go down
tinalovely0910
Học sinh khá
Học sinh khá
tinalovely0910


Tổng số bài gửi : 56
Age : 27
Đến từ : 9/1 class
Registration date : 28/02/2009

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeMon Jun 08, 2009 8:09 am

Bọn trẻ bây giờ…- một bà lão lắc đầu làm cho Linh càng thấy ngại tợn.
Chợt có một chiếc xe máy phóng ngang ngay trước đầu xe bus, xe phanh kittttt lại khiến mọi người xô hết về phía trước, mấy người đang đứng luống cuống chút nữa thì ngã. Bác lái xe ló đầu qua cửa xe mắng hai người đi xe máy. Cú phanh khiến anh con trai ngồi cạnh Linh bừng tỉnh. Anh ta ngó đồng hồ, nhìn ra đường rồi buông một câu gọn lỏn :

Ủa? Lại lỡ bến rồi….
Linh thật không thể hiểu nổi anh này, nó lẩm bẩm :

Đúng, anh lỡ rồi đấy, làm cho tôi cũng lỡ luôn đấy, giờ thì mất về nhé.
Hả ? – anh chàng ngó sang phía Linh khiến nó giật bắn mình. Nó chỉ định than vãn cho mình nó nghe thôi, ai dè…
Anh con trai nhíu mày, nhìn thoáng qua đã hiểu vấn đề.

Tôi xin lỗi, tôi làm cô lỡ bến rồi hả?
-………- Linh im lặng, nó gật đầu một cái.

- Chết thật, tối qua thức khuya làm tôi buồn ngủ quá. Thôi tôi với cô ngồi đến bến cuối rồi đi lại từ đầu vậy – Anh ta nhún vai.

“ Người này kì cục làm sao vậy nhỉ”- Linh thấy phản ứng của anh này thật là…. Nó cũng không biết nói sao nữa.

Cô biết đấy, mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Không có gì là trùng hợp cả. Thế nên chắc là có chuyện xảy ra thì cả tôi với cô mới đều lỡ bến như thế này- anh ta nói, tay chỉnh lại dây ba lô và xếp lại tập bản thiết kế.
Sau đó thì cả hai cứ ngồi im như thế, không ai nói thêm một từ nào. “ Cũng may hôm nay là Chủ nhật, chứ ngày thường thì ... Mình là chúa xui xẻo, chuyên gia vướng phải những chuyện không đâu”- Linh nghĩ thầm, ngón tay vẽ những hình chằng chịt vô nghĩa trên ô cửa kính mờ nước mưa.




Chiếc xe đi vòng về bến cuối, và một lúc sau thì bến xe quen thuộc đã thấp thoáng vẫy gọi Linh. Rút kinh nghiệm lần trước, Linh đứng ngay dậy chờ luôn ở cửa xe. Tên con trai kia cũng đeo ba lô và ống tranh bước ra cửa.

Ồ, vậy là cô cũng xuống bến này.
“ Mình luôn bị ám thế này à..” – Linh thở dài. Cửa xe mở, nó và anh con trai bước xuống.

A, chào đôi bạn trẻ, mời hai bạn vào đây !!!!!!!!!!
Một bác mặc vest ở đâu chạy lại kéo tay nó và anh con trai kia vào giữa một đám đông. Chưa kịp định thần Linh đã thấy nó đang đứng trên một sân khấu gì đó của một siêu thị lớn mở ngay cạnh bến xe bus. Tên kia cũng ngạc nhiên không kém gì Linh, cả hai chỉ biết đứng im nhìn mọi người nhốn nháo phía dưới, bên cạnh là khoảng 4,5 đôi trai gái khác.

Bây giờ tôi sẽ đặt các câu hỏi và các bạn trả lời thật nhanh nhé. Đôi nào trả lời nhanh nhất và nhiều câu đúng nhất sẽ được những phần quà hấp dẫn của siêu thị chúng tôi hôm nay!!!!!- người mặc vest hào hứng nói , mọi người vỗ tay hưởng ứng , và mấy đôi kia xem chừng quyết tâm lắm.
Xem ra chúng ta bị cuốn vào chuyện này cũng hay gớm, cô cứ đứng yên nhé để tôi lo- anh con trai nói nhỏ vào tai Linh.
Linh vẫn chưa hiểu mô tê gì thì người đàn ông đã đọc to các câu hỏi và mọi người tranh nhau ấn chuông. Câu hỏi thuộc đủ mọi chủ đề từ cổ chí kim, có nhiều câu đố Linh còn cảm thấy khá ngu ngốc như “ Cái tàu gì biết bay ?”à cái tàu bay (?).

Nào , bây giờ đến câu hỏi cuối cùng và chúng ta còn hai đội đang có số câu trả lời đúng bằng nhau.
Và theo như người mặc vest đó thì một trong hai đội đó là đội của anh con trai và Linh.

Chuẩn bị nhé. Câu hỏi là : Làm sao có thể phát hiện ra một người da đen khi anh ta đứng giữa một ngôi làng màu đen, xung quanh tất cả mọi vậy đều đen sì, không có đèn có lửa và trên trời không có trăng sao ?
Mọi người xì xầm bàn tán, và chưa có ai có được câu trả lời.

Có gì mà lạ chứ. Trời đang ban ngày thì cần gì đèn nến trăng sao để phát hiện ra anh ta- đứng im từ đầu, giờ Linh mới buột mồm nói một câu.
CHÚC MỪNG!!!!!!! VÀ CHÚNG TA ĐÃ CÓ NGƯỜI CHIẾN THẮNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một lúc sau Linh và anh con trai mới thoát ra được khỏi đám đông nhộn nhạo ấy, khi mà người đàn ông mặc vest lại đi tìm các đôi đang đứng quanh đó tham gia vào trò chơi thứ hai.

Cô cũng được đấy nhỉ ! Không ngốc như tôi tưởng.
Mấy cái câu hỏi cũ rích, tôi chơi từ hồi cấp 1 rồi.
Vậy hả ? – anh ta xốc lại chiếc ba lô và đưa cho Linh chiếc máy nghe nhạc, phần thưởng mà hai người mới giành được – của cô đấy.
Sao thế được ? Tôi chỉ trả lời có mỗi một câu thôi mà, anh trả lời hết đấy chứ. Biết là thế, thôi coi như là quà tạ lỗi tôi làm cô lỡ bus nhá, OK ? Mà cô thấy chưa, tôi biết là việc chúng ta lỡ xe bus thể nào cũng có lý do của nó mà. Thôi tôi đi đây, muộn rồi- anh ta nói và dúi vội chiếc máy vào tay Linh, quay đầu bước đi thật nhanh. Thoáng chốc chỉ còn một mình, Linh tần ngần nhìn theo, xung quanh xe cộ ồn ào bóp còi inh ỏi.
Việt chạy vội lên văn phòng CLB. Chiều nay anh trưởng ban thiết kế đã hẹn mà thế nào nó ngủ quên biến đi mất. Leo 5 tầng cầu thang mới tới nơi, Việt ngó vào thì đã thấy anh trưởng ban và Vân đứng ở đó rồi.

Bây giờ thế này nhá, Việt đèo Vân đến chỗ này, tòa nhà X ở phố Y nhá, để lấy bóng bay với băng rôn của nhà tài trợ, sau rồi quay lại đây phun sơn nốt cho cái phông sân khấu. Khẩn trương nhé hai hôm nữa là tổ chức sinh nhật CLB rồi.
Hai đứa năm nhất chỉ biết dạ vâng. Lòng vòng mấy hồi, một tiếng sau bọn nó đã trên đường trở lại văn phòng, Vân ngồi sau mỗi tay một chùm bóng bay lớn, 1 xanh lá cây 1 trắng.

Vân ngồi sau có vướng lắm không ? Để Việt đi chậm chậm thôi nhé.
Ổn mà, chuyện nhỏ. Bóng cũng được bọc túi nilon rồi..
Sao không cho người ta bóng chưa thổi rồi về mình bơm nhỉ, thế này trông mình không khác gì cái rạp xiếc di động hết.
Haha, Vân thì thấy thế này cũng hay đấy chứ. Để coi trên đường có ai không nhìn tụi mình không nhớ.
Về đến nơi, Vân với Việt lôi những hộp sơn phun đã mua từ trước chuẩn bị xịt lên tấm vải trắng rất lớn.

Cẩn thận nhá! Mà đeo cái khẩu trang vào, mùi sơn không tốt đâu- Vân nhắc Việt, lúc này đang đứng cheo leo trên chiếc thang.
OK, cái này mình làm suốt ấy mà- Việt phủi tay.
Vân ngồi dưới tỉ mẩn pha thêm màu bột để tẹo tô lên ngôi nhà bằng xốp phục vụ cho trò “Kiss House”. Việt sơn xong phần nền, chuyển giao cho mấy anh chị lớn làm nốt, nó xắn tay với lấy cái cọ tô ngôi nhà cùng Vân.

Việt, chỗ đấy tô xanh cô ban cơ mà ?
Ờ, ừ nhỉ, để mình chỉnh…
Việt nhíu mày , ấn cọ để lại một đường xanh thẫm trên màu xốp trắng. Vân nhìn Việt, tự nhiên cười.

Sao đấy ?
Mặt Việt dính màu kia kìa- Vân nói rồi lấy tờ giấy ăn trong túi lau nhẹ vết màu lem.
Cảm ơn Vân – Việt lúng túng, rửa cọ chuyển màu khác.
Vân lại cười, nụ cười lạ lùng và bí hiểm :

Việt biết không, nhiều lúc trông Việt dễ thương lắm ấy…..
Về Đầu Trang Go down
tinalovely0910
Học sinh khá
Học sinh khá
tinalovely0910


Tổng số bài gửi : 56
Age : 27
Đến từ : 9/1 class
Registration date : 28/02/2009

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeMon Jun 08, 2009 8:10 am

Lý do để khóc: Kì cuối - 1,2,3,4... không có gì là quá muộn
Linh ngồi tần ngần vô hồn trên chiếc xích cũ ở sân chơi trẻ em. Nó đã đi vô hướng suốt từ chiều đến giờ, và đôi chân đã đưa nó đến đây. Sân chơi trước đây nó và Việt vẫn hay tới, có hố cát, có xích đu và bập bênh. Từ hồi nhỏ nó vẫn thắc mắc tại sao ở đây không có cầu trượt. Xục chân sâu vào cát, Linh ngó lên trên. Một vài đám mây trôi lững thững trên nền trời tối, đèn đường sáng ánh sáng xanh. Buồn quá.

“ I thought love was only true in faiy tales….” – tiếng hát eo éo của Donkey trong Shrek vang lên. Việt gọi cho nó.

Việt à..- Linh hỏi, giọng đều đều.
Uh, tao đây. Mày đang ở đâu đấy ?
Chả ở đâu cả….
Linh tinh. Lại ra cái sân đấy chứ gì. Chờ đó rồi tao đến- Việt nói rồi cúp máy nhanh.
Linh lặng lẽ nhét chiếc di động vào túi, khẽ đẩy chiếc xích đu, và chân lại xục vào cát.

Mày có cần tao đẩy hộ không ?
Không cần ngoái lại Linh cũng nhận ra đấy là giọng của Việt.

Uh, đẩy cho tao đi.
Cót két. Cót két. Chiếc xích đu cũ kêu, tiếng kêu lạc lõng.

Sao mày biết tao ở đây ?
Lúc nào mày nói mày chẳng ở đâu cả thì mày chả ở đây, ai chơi với mày quá 3 tháng đều biết.
Có lẽ chỉ có mình mày– Linh nói, vẫn nhìn lên trời, chân lại phủ bởi cát.- mày biết không, cát rất tốt cho chân, một liệu pháp mát xa đấy, nó giúp loại bỏ các tế bào chết…
Buồn và muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng nói nữa- Việt lúc này đã ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
Sao mà mày…
Lần trước khi con Salem của mày chết, tao đã được giảng giải suốt một tiếng về người ngoài hành tinh ở Roswell rồi.
Cho tao mượn cái vai .
Uh
Linh dựa vào vai Việt, khóc như một đứa trẻ. Việt chỉ im lặng, chờ đợi.




Tao thật là thảm hại phải không ?- Linh lau nước mắt và ngồi thẳng lại- khóc xong sướng thật đấy.
Chỉ có mày mới nhận mày thảm hại thôi chứ chẳng ai nói thế cả.
Tao không đủ tốt cho bất kỳ ai. Những người tốt tao muốn ở bên đều bỏ lại tao mà đi hết.
Thật thế không?
Thật. Mày là người đầu tiên đấy.- Linh đột nhiên quay sang, nhìn thẳng vào Việt- Mày là bạn thân nhất của tao suốt từ hồi mẫu giáo cho đến cấp 1, thế mà đùng một cái, mày để tao ở lại một mình ở cái trường cấp 2 đáng ghét đấy.
Tao chỉ chuyển nhà thôi mà…
May cho mày, là cấp 3 mày đã quay lại, không thì không bao giờ tao thèm nhìn mặt mày nữa- Linh nói trong tiếng nấc. Nó lại ngẩng lên nhìn bầu trời. Không trăng, không sao, chỉ có mây trôi. Gió chợt nổi lên và thổi tung tóc nó.
Tao rất vô tâm đúng không ?- Linh hỏi, chân đẩy chiếc xích đu.
Uh, đúng đấy- Việt nói ngay lập tức- quá vô tâm là đằng khắc.
Tao chỉ hỏi thế mà mày nỡ….- Linh cười- uhm, tao có bao giờ lo cho mày như mày lo cho tao đâu. Mày biết không, hôm nay đã có vô số chuyện xảy ra với tao, và giờ thì tao lại ngồi đây và than thở với mày.
Tao tự đến đấy chứ. Thật ra toàn do tao rước họa vào thân thì đúng hơn..
Không, là do mày gánh họa cho tao.- Linh phản bác- mày biết tao nghĩ gì suốt từ chiều đến giờ không ?
Cái này thì tao chịu.
Từ cái lúc đi xem bói về, tao thấy tao như bị hâm đi ý. Có lẽ Vân bói sai thật rồi, tao luôn là ngoại lệ mà…
Đừng nói thế, điều Vân đã khẳng định thì không sai đâu.
Có thể thế. Nhưng mà tao thích cuộc sống trước đó hơn, khi tao không quan tâm đến khi nào tao sẽ tìm được người tao yêu thật sự.
Uhmmmm
Cái cuộc sống mà chỉ có mày thôi ý - Linh nói thật nhanh, và tự nhiên nó nhìn Việt thật lạ, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi - Muộn rồi đấy nhỉ, về đi mày.
Ơ..
Cảm ơn mày nhiều lắm, không biết tao sẽ thành thế nào khi không có mày- Linh đứng dậy và xỏ chân vào giày.
Bước đi cạnh Linh, Việt chỉ im lặng. Rồi nó lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ.

Cho mày đấy, nghe đi và đừng bao giờ khóc vì những lí do như thế nữa.
A, lại đĩa hả ? Mày ghi cho tao bao nhiêu cái rồi ý nhỉ ?
Mày thất tình bao nhiêu lần thì bấy nhiêu cái.
Xí. Thanks ku.
1,2,3,4….- Việt thì thầm
Gì cơ ?
À, không, mày nhớ nghe đi đấy. Có một bài hay lắm, tao để ở cuối ấy. Lần này tao không ghi list đâu cứ thế mà nghe.
Uhm….
1,2,3,4..
Mày cứ lảm nhảm cái gì đấy ?
Rồi mày sẽ biết…- Việt nói gọn lỏn. Đã đến nhà Linh rồi- mày vào nhà đi.
Uh, chào mày nhé. Ngủ ngon.
Give me more lovin' from the very start,

Piece me back together when I fall apart,

Tell things you never even tell your closest friends-

Make it feel good when I hurt so bad, Best that I've had…..




Ngâm mình trong bồn nước nóng, Linh muốn gột đi tất cả những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay “ Haizz, khó khăn lắm mới tìm thấy một người, thế mà…. Nhưng kể ra anh ấy hợp với Vân hơn mình. Lạ là khóc xong mình lại chả thấy buồn nữa”- Linh cười và ngụp xuống làn nước nóng. Tất cả từ từ trôi ra khỏi đầu nó, chuyện ở trung tâm tiếng Pháp, chuyện ở quán café, chuyện chiều nay, chỉ còn lại duy nhất hình ảnh nó với Việt ở chỗ sân chơi.

“ Giống hệt như ngày xưa, khi mà con Salem của mình chết”- Linh mơ màng. Hơi nước nóng bốc lên thật dễ chịu.

Lúc bước vào phòng, Linh ngó thấy cái đĩa Việt tặng để trên bàn, nó cho ngay vào máy tính , nhét headphone vào tai rồi đi kiếm quyển truyện vừa đọc vừa nghe. Đấy là “thú vui tao nhã” giải sầu của nó. “ Thằng này, hiểu mình tệ. Toàn bài hay thế chứ”- Linh thích thú nhâm nhi chiếc bánh ngọt.

………..

Quyển truyện chả mấy chốc thì hết- “mình chọn quyển mỏng quá’ - Linh ngáp dài, cũng vừa lúc nó muốn ngủ. Vẫn đeo headphone, Linh uể oải đứng dậy cất sách. Bất chợt , một giai điệu là lạ vang lên khiến Linh tỉnh hẳn cả ngủ. Gì thế này, không rõ có phải tai nó nghe nhầm không. Nó sững sờ nhìn vào màn hình máy tính. Track 15, bài hát cuối cùng ….

You make it easy, it's easy as 1,2- 1,2,3,4

There's only 1 thing 2 do 3 words 4 you

There's only 1 way 2 say those 3 words and that's what I'll do-(I love you)

I love you……

“ Mình đã hứa với Việt là mình không được khóc, không được khóc cơ mà”- Linh nghẹn ngào , cố kìm nhưng nước mắt cứ tự nhau rơi lã chã. Nó với lấy chiếc điện thoại. Giọng nói quen thuộc lại vang lên..

Việt…
Ơ, lại khóc đấy à ?
Sao mày không nói với tao sớm hơn…
Nói cái gì…
1,2,3,4…. Tao cũng thế….



…………………………………………………………..

Vân mở chiếc túi ra, thở dài, đóng lại, rồi lại tần ngần mở ra. Nó đã gắn bó với Vân lâu quá rồi, liệu có nên không nhỉ...Vân băn khoăn….

Trời đêm rất trong, gió tự nhiên thổi mạnh lạ thường. Vân bồi hồi đứng trước cánh cổng sắt có giàn tigôn, ngại ngần ấn chuông, khẽ khàng đưa cho cô bé giúp việc chiếc hộp nhỏ, rồi vội vàng bước đi. Gió vẫn vi vu trên đường và đuổi theo những bước chân cô gái nhỏ.

Khi Dũng tỉnh dậy thì đã khuya lắm rồi. Liều thuốc cảm có lẽ đã có tác dụng quá mạnh, anh mê mệt suốt từ trưa giờ mới tỉnh. Tập ảnh trên bàn đã không còn nữa, Linh đến lúc nào mà anh cũng không biết. Nhưng có một vật khác đang ở đó, một chiếc hộp nhỏ mà khi mở ra, anh không thể tin vào mắt mình. Ba quân bài nằm gọn gẽ trong miếng dạ đỏ.

…..

Này, đừng có chụp ảnh khi em đang xếp bài, em không thích đâu.
Nhưng trông em lúc ấy rất lạ, mắt em sáng hơn bình thường…. Không chụp anh thấy tiếc quá.
…….
Thì thôi vậy… Em mê mấy quân bài này quá nhỉ...
Quà của bà em từ lúc em còn nhỏ đấy.
Anh chọn bừa nhé, 3 quân này có nghĩa là gì đấy.
Uhm, xem nào….anh chọn mấy quân này cho ai.
Cho em
Quân này, tượng trưng cho quá khứ, 2 thanh kiếm, nghĩa là sự che giấu cảm xúc, trốn tranh và không dám đối diện với sự thật. Quân này, 5 chiếc cup cho hiện tại, biểu tượng của sự trải qua mất mát, muốn quay ngược thời gian hoặc vượt lên phía trước vì tiếc nuối và nhận ra mình đã lựa chọn sai. Còn quân cuối cùng, của tương lai, The Lovers, không cần em nói anh cũng hiểu chứ…..
Về Đầu Trang Go down
ongtrum8/2
Học sinh mới
Học sinh mới
ongtrum8/2


Tổng số bài gửi : 28
Age : 29
Đến từ : DaNang
Registration date : 30/06/2009

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeSat Aug 01, 2009 11:32 am

Con di3n vi3t' caj' loz chj nham~ nhj' hok :))
Về Đầu Trang Go down
hoanglong
Học sinh mới
Học sinh mới
hoanglong


Tổng số bài gửi : 1
Registration date : 09/06/2010

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeWed Jun 09, 2010 6:53 am

thang ong trum lop 8/2 la thang nao
Về Đầu Trang Go down
naninuna
Học sinh xuất xắc
Học sinh xuất xắc
naninuna


Tổng số bài gửi : 166
Age : 31
Đến từ : hòa khánh hospital
Registration date : 06/03/2009

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitimeSun Oct 03, 2010 2:17 pm

ongtrum8/2 đã viết:
Con di3n vi3t' caj' loz chj nham~ nhj' hok :))
làm j mà ăn nói thô tục z
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc   "Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Bình chọn "Hot boy","Hot girl"
» Bạn có phải là 1 phù thủy "nhí" trong Harry potter??
» Danh sách phim " hót" tuần này!
» Bình chọn "HOT BOY" nè mọi người!!
» Xem phim này rùi xem "Giải cứu thần chết" mới hấp dẫn !!!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Hermann - Gmeiner School :: Hành lang :: Cấp 2 :: Khối 7 :: Lớp 7/2-
Chuyển đến