Mí bữa trước ra thuê đĩa phim về coi thì thuê phim này sau đó mới lùng truyện về đọc. Coi phim đã thấy cảm động thì đọc truyện còn cảm động hơn. Thế nên post lên để mọi ng` tìm đọc
đây là bìa sách:Khaled Hosseini, sinh năm 1965 tại Kabul, Afghanistan, hiện ông sống
tại Mỹ. Những hồi ức tuổi thơ, kho tàng thơ ca Afghanistan cùng mối
liên hệ với những người Afghan thuộc chủng tộc Hazara đã gợi cảm hứng
cho ông viết nên cuốn tiểu thuyết đầu tay xuất sắc
“Người đua diều”.
“Câu
chuyện về hai cậu bé từng là bạn của nhau ở Afghanistan, cũng chính là
một tác phẩm phi thường về văn hóa.” (San Francisco Chronicle)
Khía
cạnh nào đã tạo nên sức cuốn hút đặc biệt và lâu bền của tác phẩm này?
Đó phải chăng là ý nghĩa nhân văn thẳm sâu trong từng
chi tiết
được tạo dựng công phu và đầy sức thuyết phục? Đó là một câu chuyện làm
cảm động trái tim về một tình bạn khác thường... Đó cũng là một tác
phẩm thuyết phục kỳ lạ, về mối quan hệ mong manh giữa cha và con, giữa
con người và thần thánh, giữa cá nhân và đất nước...
Toàn bộ câu
chuyện là lời tự thuật của nhà văn người Mỹ gốc Afghanistan, Amir, về
những năm tháng tuổi thơ đầy niềm vui cũng như lỗi lầm, về những ngày
trôi dạt trên đất khách rồi cuộc hành trình trở lại quê hương đổ nát để
cứu chuộc tội lỗi cho bản thân và cho cả người cha đã khuất. Theo dòng
hồi ức của Amir, người đọc trở lại hơn hai mươi năm về trước, khi Amir
còn là một cậu bé mười hai tuổi sống trong vòng tay che chở của Baba
giàu sang và thanh thế. Cùng gắn bó với Amir suốt những năm tháng tuổi
thơ là Hassan, con trai của người quản gia Ali, một cậu bé lanh lợi,
mạnh mẽ nhiều lần xả thân để bảo vệ Amir. Thế nhưng tình bạn và lòng
tận tụy của Hassan đã không được đền đáp, một ngày mùa đông năm 1975,
Hassan vì ra sức bảo vệ chiếc diều xanh chiến lợi phẩm của Amir đã bị
bọn trẻ xấu hành hung và nhục mạ. Sự nhu nhược và hèn nhát đã cản bước
Amir cứu bạn, thậm chí, còn biến cậu thành một kẻ gian dối khi bịa
chuyện nhằm đuổi cha con Ali và Hassan ra khỏi nhà. Và Amir đã phải trả
giá cho lỗi lầm ấy trong suốt phần đời còn lại. Ngay cả khi anh đang
sống sung túc trên đất Mỹ, ngay cả khi tìm được một mái ấm cho riêng
mình hay thực hiện được mơ ước trở thành nhà văn, nỗi ám ảnh của một kẻ
gian dối vẫn ngày đêm đeo đuổi Amir. Và cuối cùng, trở lại Afghanistan
để cứu con trai Hassan khỏi tay bọn Taliban là con đường duy nhất để
Amir chuộc lỗi với người bạn, người em cùng cha khác mẹ Hassan đã chết
dưới họng súng Taliban.
Đây có lẽ là cuốn sách đầu tiên giúp
người đọc Việt Nam nhìn nhận một cách đầy đủ và chân thực nhất về vẻ
đẹp cũng như nỗi đau của Afghanistan, một đất nước, một dân tộc, một
nền văn hóa lâu đời bị tàn phá bởi những kẻ cuồng tín.
“Người đua diều”là món quà tặng xúc động và đầy ý nghĩa, nhà văn Khaled Hosseini gửi
lại cho quê hương mình, nơi cuộc sống yên bình vẫn chưa trở lại.
“Tôi
đã trở thành tôi như ngày hôm nay từ tuổi mười hai, vào một ngày lạnh
lẽo, ảm đạm mùa đông năm 1975. Tôi nhớ chính xác lúc đó đang khom người
sau bức tường đất sụp đổ, nhòm trộm vào lối nhỏ gần khe suối đóng băng.
Thời đó lâu lắm rồi, nhưng tôi biết những gì người ta nói về quá khứ,
mà tôi đã học được, về việc anh có thể chôn vùi nó đi, là một điều sai
lầm. Bởi vì quá khứ đang thay đổi. Bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra tôi
vẫn đang nhòm vào cái lối nhỏ hoang vắng đó suốt hai mươi sáu năm qua.
...Tôi ngồi trên băng ghế công viên cạnh một cây liễu rủ. Tôi nghĩ tới điều gì đó Rahim Khan đã nói, gần như chợt nghĩ thêm:
luôn có một con đường để tốt lành trở lại.
Tôi ngước nhìn cặp diều sinh đôi. Tôi nghĩ về Hanssan. Nghĩ về Baba.
Ali. Kabul. Tôi nghĩ về cuộc đời tôi đã từng sống, cho tới khi mùa đông
năm 1975 ập đến, làm thay đổi tất cả. Và khiến tôi trở thành người như
ngày hôm nay.”
Cho đến nay đã có rất nhiều nhận xét cùng những
lời ngợi ca đầy hoa mỹ về cuốn tiểu thuyết độc đáo này và chắc chắn bạn
sẽ không dễ bỏ qua một “chân trời cảm xúc mới, khơi gợi nhiều sự thức
nhận từ chính tâm can” để vươn đến một cuộc sống chân chính hơn. Và
“đây là một trong những câu chuyện sẽ ở lại trong tâm trí bạn trong
nhiều năm nữa. Những chủ đề văn học và nhân sinh đã tạo nên một cấu
trúc tiểu thuyết tuyệt vời: tình yêu, danh dự, tội lỗi, sợ hãi và cứu
chuộc.”