Không đề gởi mùa Đông
Dường như ai đi ngang cửa,
Hay là ngọn gió mải chơi?
Chút nắng vàng Thu se nhẹ,
Chiều nay,
Cũng bỏ ta rồi.
Làm sao về được mùa Đông?
Chiều Thu - cây cầu...
Đã gãy.
Lá vàng chìm bến thời gian,
Đàn cá - im lìm - không quẫy.
Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa Đông đang về!
Tôi đã gặp emTôi không gặp em
ở thiên đàng
Nơi tất cả mọi người đều giống tôi
Tôi đã gặp em
ở địa ngục
Nơi tôi chẳng còn nhận ra ai
Tôi đã gặp em
giữa khoảng không của đúng và sai
em hàn gắn tôi
từng đợt bão trôi
Em đã hôn tâm hồn tôi
Lúc giao thời vô tận
Tôi chia tay em
với nụ cười quên lãng
đâu phải lần cuối cùng
Đổi thay
Trưa thôn Vĩ Tôi đi tìm thôn Vĩ
Nắng không còn vương vít những hàng cau
Vườn nhà ai xanh mướt nay đâu?
Cô gái mặt chữ điền
đã lấy chồng xuất ngoại.
Dòng nước buồn hiu
Hàn thi sĩ hỡi!
Trăng hững hờ dẫu về kịp tối nay
Trong âm thầm chếnh choáng men say
Lòng lữ khách ngập sầu đêm gác trọ
tac' gia~ cua cac' bai tre^n la` google.com.vn
[center][b]